Truyện thai giáo tháng thứ 6 – 1001 truyện phát triển ngôn ngữ
Truyện thai giáo tháng thứ 6 giúp trẻ thông minh, phát triển toàn diện ngay từ sớm nhờ lắng nghe những âm thanh bên ngoài cũng như tâm trí mẹ luôn vui vẻ, thoải mái, để tính cách trẻ hòa nhã hơn trong tương lai.
Điều tuyệt diệu khi cho bé nghe truyện thai giáo tháng thứ 6
Não bộ của bé đã phát triển vượt trội ngay từ trong bụng mẹ. Chính vì thế, mẹ cần áp dụng các phương pháp thai giáo từ sớm để kích thích não trạng và cơ thể bé sớm từ khi chưa ra đời.
Từ tháng thai kỳ thứ 5, mẹ có thể áp dụng phương pháp cho bé nghe truyện thai giáo. Việc kể chuyện thai giáo cho thai nhi giúp mẹ hiểu được những bài học sâu xa bên trong từng câu chuyện, từ đó điều chỉnh tính cách của mình để hiền hòa hơn, sống tốt hơn, hình thành cho bé một lối sống tích cực hơn ngay từ trong bụng mẹ.
Thế nhưng mẹ bận rộn quá, không có thời gian cho bé nghe truyện thai giáo thì phải làm thế nào?
Là một bà mẹ 4 con, Vi hiểu rõ nhiều chị em gặp khó khăn khi không có thời gian đọc truyện thai giáo vì công việc bận bịu. Chính vì thế, Vi đặc biệt chuẩn bị video tổng hợp kho truyện thai giáo cho thai nhi để mẹ dễ dàng nghe lúc làm việc, dọn dẹp nhà cửa hoặc thư giãn sau một ngày làm việc mệt nhọc. Chính Vi cũng đã áp dụng phương pháp kể chuyện thai giáo cho bé nhà mình nghe từ tháng thứ 5 của thai kỳ đấy.
Truyện thai giáo giúp bé vui tươi, hạnh phúc
Top 3 câu chuyện thai giáo về tình mẫu tử
Truyện thai giáo cho bé về động vật
Tổng hợp truyện thai giáo giúp bé phát triển ngôn ngữ
Truyện thai giáo tháng thứ 6 – câu chuyện thứ nhất
Vì sao gà trống gáy
Ngày xưa, gà trống có một bộ lông thật là sặc sỡ, đẹp lộng lẫy. Trong khi đó, công chỉ có một bộ lông khá óng ả, nhưng không được đẹp bằng lông của gà trống.
Một hôm, gà đang đi dạo trong rừng thì gặp công. Cả hai chuyện trò hợp tính nên kết bạn cùng nhau. Từ đó công có nhiều dịp nhìn ngắm bộ lông của gà, và thường mơ ước được có bộ lông đẹp như thế. Còn gà thì vô tình không biết sự mong ước của công, nên vẫn vô tình phô trương nét đẹp của bộ lông mình cho công thấy. Khiến công ngày càng thêm thèm muốn chiếm đoạt bộ lông đó.
Đến ngày kia, công chợt nghĩ ra một kế để gạt gà. Công giả bộ buồn rầu và than phiền cùng gà:
– Buồn quá bạn ạ, chiều nay tôi phải dự tiệc cùng bạn bè nhưng lại chẳng có bộ áo nào đẹp để đi dự tiệc cả.
– Gà ngắm nghía công rồi nói:
– Bộ áo của bạn cũng đẹp lắm. Chẳng mấy ai có được bộ áo như bạn đâu. Công ạ, bạn đừng buồn nữa.
Công vẫn thở dài, rồi ngỏ ý:
– Bộ áo của tôi tuy cũng không tệ, nhưng bì sao được với bộ của bạn. Kìa, bạn nhìn thử mà xem. Dáng bạn oai phong lẫm liệt. Trên đầu thì có cái mào đỏ dựng đứng trông như vương miện của vua. Đôi chân vàng óng trông như đôi hia vàng. Còn bộ lông của bạn thì quả thật tuyệt vời vô cùng. Óng ánh đủ màu cầu vồng. Trông thật rực rỡ và uy nghi. Đẹp vô cùng. Giá mà bạn cho tôi mượn tạm bộ áo bạn để đi dự tiệc thì quý biết chừng nào.
Gà vui khi nghe công khen ngợi bộ áo của mình nên tỏ vẻ dễ dãi, đồng ý cho công mượn. Công mừng quá vội trao đổi áo với gà ngay lập tức. Trước khi chia tay với gà, công còn hứa chắc chắn rằng sẽ trả lại bộ áo cho gà ngay sớm hôm sau, trước lúc mặt trời mọc. Gà tin lời nên vui vẻ chờ đợi.
Nhưng than ôi! Gà cứ chờ mãi, chờ mãi. Mặt trời mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại mọc mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của công. Gà tiếc bộ áo lộng lẫy của mình vô cùng nên cứ thao thức. Trời vừa hửng sáng, mặt trời sắp sửa mọc thì gà đã vội choàng dậy mà cất cao giọng gọi:
– Ò…ó…o…o… Ò…ó…o…o…. Sáng rồi, công ơi, trả áo cho tôi… Ò…ó…o…o… Ò…ó…o…o..
Và cũng từ đó đến nay, công mới có bộ lông thật lộng lẫy như ta thường thấy. Mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, công lại thích chí giương cánh, xòe bộ lông đuôi óng ánh rực rỡ ra để khoe. Còn gà trống chỉ còn có bộ lông như hiện tại, và gà vẫn cất cao giọng mỗi buổi sáng đến mong công nghe mà trả lại áo cho gà.
Truyện thai giáo tháng thứ 6 – câu chuyện thứ 2
Kiến trả ơn
Một con Kiến đang trên đường đi tìm thức ăn, đi tới đâu nó đều để lại dấu vết mùi vị đặc thù riêng. Thế nhưng chẳng ngờ có một cơn gió mạnh thổi đến, mọi dấu vết mùi vị đều bay đi hết. Kiến tìm được mồi rồi nhưng không sao tìm lại được đường để trở về nhà.
Giờ đây, Kiến đã bị lạc đường. Kiến chỉ còn biết dựa vào trí nhớ lờ mờ và phong cảnh xung quanh để từng bước lần về nhà. Miếng mồi tìm được vẫn cõng trên lưng, Kiến đi lại vòng quanh, mệt đến đứt hơi! Kiến đi, đi loanh quanh mãi thì đến bờ một cái ao rộng, vì mang vác nặng lại phải đi lại nhiều, Kiến mệt quá. Kiến định bụng dừng lại uống một hớp nước, nghỉ một chút cho lại sức. Nào ngờ hòn đá bên bờ ao trơn quá, sơ ý, Kiến bị ngã nhào xuống nước:
– Cứu với! Cứu tôi với!
Kiến không biết bơi, nó bị ngập nước, Kiến vùng vẫy và kêu cứu ầm ĩ. Một con chim Bồ Câu làm tổ trên một cây to bên cạnh bờ ao, nghe tiếng kêu cứu thất thanh của Kiến, liền thò đầu ra xem.
“Ôi, tội nghiệp chú Kiến bé nhỏ bị rơi xuống nước”. Bồ Câu muốn lao ra cứu Kiến nhưng Kiến quá bé, mặt nước lại động, Chim Bồ Câu không thể tha Kiến lên được. Làm thế nào đây?
Trong lúc bối rối, Bồ Câu nghĩ ra một cách, nó hái một cái lá ném xuống nước và nói to lên:
– Nhanh lên, nhanh trèo lên chiếc lá Kiến ơi!
Kiến bám chặt được chiếc lá và bò lên. Chiếc lá như một cái thuyền, đối với Kiến thật không còn gì may mắn cho bằng. Nhờ vậy mà Kiến thoát được hiểm nguy. Kiến xúc động nói với Bồ Câu:
– Anh Bồ Câu ơi! Rất cám ơn anh đã cứu mạng tôi. Ân này tôi nhớ, có dịp tôi xin báo đáp.
Bồ Câu cười đáp lại:
– Có gì mà cám ơn! Có điều lần sau phải thật cẩn thận đấy nhé!
Mấy hôm sau, vào một buổi trưa Kiến có việc đi qua bờ ao, nó nhìn thấy Bồ Câu đang ngủ say trên cây. Kiến muốn cất lời chào Bồ Câu, nhưng thấy Bồ Câu ngủ say quá, không nỡ quấy rầy giấc ngủ trưa, Kiến liền nhè nhẹ tiếp tục bước đi. Đúng lúc đó, Kiến nghe có tiếng chân chạy, mặt đất như rung lên.
Một lúc sau, có một người thợ săn xuất hiện, trên lưng đeo cung tên, hăm hở bước tới. Người đó phát hiện trên cây có một con Bồ Câu, mặt mũi hớn hở, vội nhẹ nhàng hạ cung xuống và lắp tên, rồi giương cung nhắm thẳng vào chim. Người thợ săn nheo một mắt tập trung ngắm thật cẩn thận.
Tai họa rồi, Bồ Câu đang gặp nguy hiểm! Dù ta có hét to đến mấy Bồ Câu cũng không nghe thấy. Mà không đủ thời gian để bò đến chỗ Bồ Câu. Không kịp nữa rồi! Làm sao đây?
Bỗng Kiến phát hiện ra mình đang nằm cạnh bàn chân trần của người thợ săn, nó lao vào và cắn tới tấp lên ngón chân cái người thợ săn. Người thợ săn sắp bật dây cung, bỗng chân đau nhói, vội co chân lên, thế là mũi tên phóng đi cắm phập vào cành cây, ngay bên cạnh chỗ Bồ Câu đang ngủ say. Bồ Câu giật mình tỉnh dậy. Lúc này Kiến mới kêu toáng lên:
– Bồ Câu chạy mau, có nguy hiểm! Thợ săn đang tìm cách bắn chết Bồ Câu đấy!
Bồ Câu sợ đến toát mồ hôi lạnh, hốt hoảng bay vút lên.
Nhưng Bồ Câu nghĩ Kiến ở lại sẽ bị người thợ săn hãm hại, lập tức nó bay trở lại. Khi Bồ Câu tận mắt nhìn thấy Kiến chạy thoát, nó mới yên tâm lẩn nhanh vào bụi cây, bay khỏi vùng nguy hiểm.
Nhưng Bồ Câu vẫn lo cho Kiến, cậu bay một đoạn lại dừng, cố ý để người thợ săn nhìn thấy. Ông ta quyết đuổi theo chim, nhưng đến gần, chim lại cất cánh bay đi, một đoạn lại đậu xuống. Cứ thế người đi săn đuổi theo chim, cách rất xa chỗ Kiến ẩn nấp.
Cuối cùng thì chim cũng lao thật nhanh vừa cao vừa xa, mất hút giữa rừng cây.
Sau khi người thợ săn đã đi xa, Bồ Câu mới quay trở lại. Bồ Câu cảm động nói:
– Rất cảm ơn bạn, hôm nay nếu không có bạn, tôi đã thành món Bồ Câu “rán” rồi!
Kiến đáp lời:
– Tôi cũng rất vui, hôm nay chính là dịp để tôi được báo đáp ơn cứu mạng mà chim đã hết lòng vì tôi.
Truyện thai giáo tháng thứ 6 – câu chuyện thứ 3
Sự tích con chuồn chuồn
Ngày ấy trong một khu rừng có cái đầm nước thật to, mỗi con vật được phân công một việc. Riêng Chuồn Chuồn được mọi vật giao nhiệm vụ trông coi thời tiết. Khốn nỗi, Chuồn Chuồn làm được chăng hay chớ, chẳng chăm chỉ, đã vậy lại còn lười. Mọi vật lo nhất là chỗ trú thân. Hàng ngày Tò Vò cố kiếm đất để xây những tổ đất thật to. Ve Sầu thì đi tìm những hốc cây chắc chắn. Còn Kén Tằm thì cố sức nhả tơ làm những tổ kén dày không sợ gió bão…Trong khi ấy, Chuồn Chuồn vẫn mải rong chơi, không để ý làm tổ. Tò Vò thấy vậy,. cũng đôi lần nhắc nhở Chuồn Chuồn:
– Chuồn Chuồn ơi! Phải chú ý làm tổ thôi, chứ đến lúc có gió bão làm sao mà tránh.
Chuồn Chuồn trả lời rất chủ quan:
– Tò Vò có đôi cánh nhỏ, bay kém sợ gió bão mới phải làm tổ. Chứ như tôi đây, cánh nhiều này, mắt nhìn rộng này, bay khắp nơi được này…chẳng có gì phải sợ cả. Bão đến là tôi biết liền, bay tránh chỗ khác vẫn còn kịp.
Nói rồi, Chuồn Chuồn lại bay nhởn nhơ coi như không nghe thấy những lời khuyên của bạn bè.
Khuyên mãi mà Chuồn Chuồn không nghe, các con vật xung quanh đầm nước ấy không để ý đến Chuồn Chuồn nữa. Chúng đi tìm những chỗ trú ẩn tốt nhất phòng khi có bão đến.
Vài hôm sau, đúng vào cái buổi Chuồn Chuồn được phân công bay lên cao theo dõi gió, mây có gì lạ để báo cho mọi vật biết thì Chuồn Chuồn lại cụp cánh ngủ mê mệt dưới cánh hoa sen, sau một ngày rong chơi mê mải.
Đúng thời khắc ấy, gió bão nổi lên.
Bão lớn kéo đến thật bất ngờ, mây đen trên bầu trời cuồn cuộn k1éo đến, chẳng mấy chốc cả bầu trời đen kịt. Gió thổi từng cơn, từng cơn rồi ào ào như muốn quét tất cả mọi vật trên mặt đất. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, rồi sầm sập, sầm sập như thác đổ. May cho Tò Vò đã có một cái tổ chắc chắn nên nó trú trong đó không hề hấn gì. Kén Tằm cũng có một cái tổ to bám chắc vào một cành cây, nên mưa gió có lớn cũng không làm cho cái tổ đó rơi xuống đất. Còn Ve Sầu nằm rất yên ổn trong một hốc cây lớn. Trong khi đó…
Khổ thân cho Chuồn Chuồn, khi gió bão đến, nó vẫn còn ngủ không biết trời đất. Phải mãi một lúc sau gió, mưa to quá, Chuồn Chuồn mới tỉnh ngủ. Quá hoảng sợ, Chuồn Chuồn vội cất cánh bay lên tìm chỗ trú. Nhưng tìm ở đâu bây giờ ? Khi những chỗ trú tốt nhất mọi con vật đã làm tổ, hơn nữa gió bão mịt mù không tìm ra phương hướng, Chuồn Chuồn cứ bay loạng quạng, đôi cánh của Chuồn Chuồn bị nước mưa đánh cho tơi tả. Cứ bay nữa thì chết, Chuồn Chuồn ghé vội đậu lên một cành cây, cất tiếng cầu cứu:
– Các bạn ơi! Cứu tôi với…cứu tôi với…
Đang nằm trong tổ tránh mưa, nghe thấy tiếng kêu cứu của Chuồn Chuồn, Tò Vò bật dậy, nghĩ :“ Phải cứu bạn Chuồn Chuồn thôi!”. Rồi Tò Vò vội bay ra khỏi tổ bất chấp lúc ấy trời đang mưa to, gió đang thổi mạnh. Ve Sầu cũng nghe thấy tiếng kêu cứu của Chuồn Chuồn, nó thò đầu ra khỏi hốc cây quan sát, thấy hành động dũng cảm của Tò Vò, Ve Sầu cũng bay theo.
Tò Vò và Ve Sầu dìu được Chuồn Chuồn vào chỗ trú, làm những động tác hồi sức làm cho Chuồn Chuồn tỉnh lại. Nhớ sự cứu giúp kịp thời của Ve Sầu và Tò Vò, Chuồn Chuồn đã qua được tai nạn nguy khốn. Chuồn Chuồn nhìn hai bạn với sự hàm ơn, nói thật lòng:
– Các bạn đã vì mình mà không sợ nguy đến tính mạng. Mình biết ơn các bạn lắm.
Ve Sầu nói :
– Giá như mà bạn nghe lời chúng tôi, chịu khó một tý, làm một cái tổ thật tốt thì đâu gặp phải chuyện như thế này.
Chuồn Chuồn chớp chớp mắt có vẻ ân hận. Tò Vò nói giọng buồn buồn:
– Cũng giá như …Chuồn Chuồn chịu khó quan sát thời tiết, dự báo trước được gió bão thì đâu đến nỗi…
Đến lúc này Chuồn Chuồn mới thấm thía những sai lầm của mình và hứa với tất cả sẽ không bao giờ mắc lại những sai lầm ấy nữa.
Vì thế bây giờ chúng ta thấy Chuồn Chuồn rất chăm chỉ việc dự báo thời tiết hết ngày này qua ngày khác, đến độ người ta phải đặt thành câu ca dao:
Chuồn Chuồn bay thấp thì mưa
Bay cao thì nắng, bay vừa thì râm
Còn riêng việc tìm chỗ để làm tổ, Chuồn Chuồn không làm được. Mọi chỗ tốt làm tổ không còn. Vì thế Chuồn Chuồn vẫn cứ đi tìm.
Cũng chính vì thế mà bây giờ các em thấy Chuồn Chuồn không bao giờ đậu lâu được một chỗ, cứ đi tìm kiếm cả ngày, lúc thì ở đầm sen, lúc lại ở bờ ao…
Chuồn Chuồn còn đi tìm chỗ làm tổ cho mình vất vả lắm. Chẳng biết bao giờ mới có!
Truyện thai giáo tháng thứ 6 – câu chuyện thứ 4
Hòn đá năm sắc màu
Trong rừng thẳm, nơi có những ngọn núi chìm trong mây trắng, có một vách đá dựng đứng và một thác nước đổ xuống ào ào như một dòng sông bạc.
Một hôm dòng sông bạc đó cuốn ra hồ nước một hòn đá lấp lánh năm sắc màu. Một cậu bé đi săn, tới rửa chân tay ở hồ nước, bất ngờ nhận ra hòn đá ấ , nhặt lên ngắm nghía, lấy làm thích thú lắm:
– Ôi! Hòn đá đẹp quá!
Bạn bè của cậu ta tới xem, lật đi lật lại hòn đá trên tay , cùng bảo rằng có lẽ đó là hòn đá đẹp nhất thế gian. Hòn đá năm sắc màu nghe những lời khen, trong lòng khoan khoái lắm.
Cha của cậu bé đi săn là thợ đá. Bác ngắm nghía hòn đá tới nửa ngày, rồi bắt đầu đem đục và búa sắt ra. Ông bắt đầu gột, tỉa hòn đá, nghe cứ chan chát, chan chát,… Cậu bé thấy xót xa, vội nói với cha:
– Cha ơi, hòn đá đẹp thế, cha đừng nện nó ghê vậy! Thôi đi cha! Đừng đục đẽo nữa!
Hòn đá năm sắc màu cũng cổ cao giọng lên van xin:
– Bác thợ đá ơi! Bác tha cho tôi! Tôi là hòn đá đẹp đến như vậy kia mà! Bác thợ đá mỉm cười chẳng nói năng gì, vẫn tiếp tục đục đẽo: “Choang choảng, choang choảng…”
Bụi đá tựa như nước mắt của hòn đá năm sắc màu cứ rơi lả tả xuống mặt đất!
Mặt trời lặn rồi lại lên, dưới bàn tay điêu khắc của bác thợ đá, hòn đá năm sắc màu biến thành một con chim Khổng tước bằng đá, toả sáng năm sắc màu.
– Khổng tước hình thành rồi! Khổng tước hình thành rồi! – Cậu bé đi săn khoái quá , vừa nhảy cẫng lên vừa reo mừng. Bác thợ đá lấy một chiếc gương đặt trước bức tượng đá. Chim Khổng tước nhìn thấy mình từ hòn đá năm sắc màu trở nên đẹp đẽ nhường vậy, cũng cười tít cả mắt, rồi gật gật đầu tỏ ý cám ơn bác thợ đá. Bác thợ hiền từ nói:
– Mi trở nên một con chim khổng tước đẹp đẽ là do đã bỏ đi những thứ thừa trên thân mi. Nếu không thế, mi mãi mãi chỉ là một hòn đá năm sắc màu mà thôi.
Truyện thai giáo tháng thứ 6 – câu chuyện số 5
Chú thợ may láu lỉnh
Một hôm, có một chú thợ may ngồi khâu trên chiếc ghế bên cửa sổ. Chợt chú nghe thấy tiếng rao hàng của một phụ nữ dưới phố: “Ai mua mứt đây!”
Chú thợ may thò đầu qua cửa sổ gọi: “Hãy lên trên này, hỡi người đàn bà tốt bụng, tôi sẽ mua mứt của bà.”
Người bán hàng khệ nệ xách chiếc rỏ nặng lên ba tầng cầu thang để tới căn phòng của chú thợ may và bày ra các loại mứt. Chú thợ may mở nắp, nếm thử từng hộp một rồi cuối cùng chú chỉ vào một hộp và nói: “Tôi sẽ mua ba thìa đầy loại này.”
Người phụ nữ rất thất vọng vì chỉ bán được ít như vậy nhưng rồi bà vẫn đong cho chú ta, sau đó tiếp tục đi bán hàng. Người thợ may quệt đều chỗ mứt lên bánh mỳ rồi đặt xuống cạnh mình. Chú ta tự nhủ “Mình sẽ ăn ngay sau khi hoàn thành chiếc áo này.”
Mùi thơm của mứt đã khiến những con ruồi kéo đến chỗ chiếc bánh mỳ. Chú thợ may phải luôn mồm quát chúng : “Hãy ra khỏi đây.”. Nhưng lũ ruồi dường như không hiểu ngôn ngữ của con người nên chúng vẫn cứ bâu quanh chỗ mứt.
Không chịu nổi nữa, chú thợ may bèn lấy một miếng vải và quật mạnh vào chúng khiến cho bảy con ruồi chết lăn ra sàn nhà. “Bảy con ruồi đã chết. Thật đáng kinh ngạc! Chú thợ may bé nhỏ nghĩ rằng cả thế giới cần phải biết tới sự kiện này.” Vì thế chú may một chiếc thắt lưng da và viết lên đó dòng chữ “Một Đòn Chết Bảy”. Sau đó chú thắt chiếc thắt lưng vào và lên đường đi chu du thiên hạ.
Trên đường đi chú ta nhặt được một miếng pho mát, chú nhét ngay vào túi phòng khi đói bụng. Bỗng nhiên chú thợ may lại nhìn thấy một con chim nhỏ ngoài cửa, chú lại bắt lấy và nhét vào túi mà chưa biết để làm gì. Ra khỏi ngôi làng của mình, chủ thợ may bỗng gặp một gã khổng lồ có bộ dạng ghớm giác. Chú ta bèn lên tiếng: “Xin chào, tôi đang trên đường chu du khắp thiên hạ để tìm kiếm vận may, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Gã khổng lồ lớn tiếng cười “Đồ ngu ngốc, ngươi chỉ là một thằng nhóc đê tiện!”
Chú thợ may lấy làm khó chịu. Chú chỉ vào chiếc thắt lưng trên người và nói: “Nếu muốn biết ta là người thế nào, hãy nhìn vào chiếc thắt lưng của ta đây!”
Gã khổng lồ đọc những dòng chữ trên chiếc thắt lưng của chủ thợ may, gã nghĩ ngay rằng chú ta đã giết chết bảy người.
Tuy vậy gã vẫn thấy khó tin vì một người nhỏ bé như vậy làm sao có thể khoẻ đến thế, do đó gã quyết định kiểm tra sức khoẻ của chú thợ may xem sao. Gã khổng lồ nhấc một hòn đá lên và bóp cho tới khi nó chảy thành nước rồi gã nói với chú “Ta đánh cuộc là ngươi không thể làm được điều này.”
Chú thợ may bèn lấy ngay miếng pho mát trong túi ra và cũng bóp đến khi nó chảy ra. Việc làm đó vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục được tên khổng lồ do đó gã yêu cầu chú thợ may hãy ném thử một hòn đá xem có được xa như gã ta không. “Quả là không tồi nhưng tôi vẫn thấy nó rơi xuống mặt đất!”
Nói rồi chú thợ may liền kéo con chim nhỏ trong túi ra và ném nó vào không trung. Được thả tự do, chú chim nhanh chóng bay xa khỏi tầm nhìn của gã khổng lồ. “Nếu nhà người khoẻ đến thế thì hãy giúp ta vác cái cây này đi,” Gã khổng lồ chỉ vào một cây sồi rất to và nói.
“Được thôi, ngươi hãy vác phần ngọn còn ta sẽ vác phần gốc vì chắc chắn phần này to và nặng hơn.”
Gã khổng lồ đồng ý và vác phần ngọn đi trước mà không hay biết rằng chú thợ may đang ung dung ngồi trên một cành cây phía sau.
Đi được một lát, gã hổn hển “Ta mệt quá , hãy hạ cây xuống cho ta nghỉ một phút.”
Chú thợ may nhanh chóng nhảy xuống và tóm lấy những cành cây như thể chú vừa vác chúng suốt chặng đường dài và nói “Ta đoán rằng ngươi cũng chẳng khoẻ như người nghĩ đâu?”
Rồi họ tiếp tục đi cho tới khi nhìn thấy một cây anh đào chịu chịt quả. Nhưng những quả anh đào ngon nhất lại ở tận ngọn cây nên gã khổng lồ bèn uốn cong thân cây xuống thấp để chú thợ may hái chúng. Nhưng khi chú thợ may tóm vào ngọn cây thì thân cây bỗng bật thẳng lên, kéo chú ngồi lên tận ngọn. Gã khổng lồ thấy thể liên mỉa mai: “Nhà ngươi thậm chí không giữ nổi một cành cây nhỏ?”
“Tất nhiên ta có thể giữ nhưng ta nhảy lên đây là có mục đích đấy. Người hãy nhìn xem liệu ngươi có thể làm như ta được không?”
Thấy thế gã khổng lồ cũng nhảy lên ngọn cây nhưng bàn chân gã lại bị mắc vào cành cây. Đúng lúc đấy nhà vua và những người hầu của ngài đi ngang qua. Nhà vua thấy vậy liền hỏi “Gì thế này?”
Chú thợ may đáp lại: “Thưa Ngài, không có gì. Tôi chỉ vừa bắt được tên khổng lồ thôi.”
Nhà vua mừng rỡ và thưởng ngay cho chú thợ may một túi vàng vì từ lâu gã khổng lồ đã là nỗi phiền toái lớn của nhà vua. Chẳng mấy lâu sau đó, tất cả mọi người đều được nghe câu chuyện về chú thợ may bé nhỏ dũng cảm đã bắt được gã khổng lồ. Từ đó trở đi chú thợ may may mắn trở nên nổi tiếng và sống hạnh phúc đến trọn đời.
Trên đây là tổng hợp truyện thai giáo tháng thứ 6 đặc sắc mà mẹ bầu có thể cho thai nhi nghe để phát triển trí não ngay từ trong bụng mẹ. Mẹ bầu đăng ký kênh Trần Thảo Vi ngay hôm nay để nhận các video mới nhất nhé.