Truyện thai giáo tháng thứ 5 phát triển trí tuệ thai nhi
Vì sao mẹ nên cho bé nghe truyện thai giáo tháng thứ 5?
Ngay từ tháng thứ 5 của thai kỳ, các cơ quan thính lực của thai nhi đã phát triển và có phản ứng với tiếng từ môi trường xung quanh. Đây là thời điểm thích hợp để mẹ bầu bắt đầu áp dụng phương pháp cho thai nghe nghe truyện thai giáo để trẻ phát triển trí tuệ ngay từ trong bụng mẹ.
Việc nghe truyện thai giáo cho bé trong bụng mẹ thực chất không phải để bé nghe hiểu mà là giúp mẹ bầu hiểu được những bài học sâu xa bên trong từng câu chuyện. Nhờ đó chỉnh sửa tính cách của mình để hiền hòa hơn, sống tốt hơn từ đó hình thành cho bé một lối sống tích cực hơn ngay từ trong bụng mẹ.
Kho truyện thai giáo cho thai nhi này được Vi chọn lọc và cũng là những câu chuyện Vi thường nghe nhất, vừa để giải trí, thư giãn, vừa tốt cho bé yêu. Là một người mẹ 4 con, Vi hiểu rằng các bạn rất băn khoăn khi tìm kiếm danh sách truyện truyện thai giáo phù hợp. Chính vì thế Vi đã chuẩn bị các video truyện thai giáo để tiện cho các bạn áp dụng trong thai kỳ. 4 bé nhà Vi cũng được Vi áp dụng cách thức này. Bạn có thể nghe những câu chuyện thai giáo cho bé vào những giờ làm việc nhà hoặc những lúc mệt mỏi cảm thấy cần được thư giãn.
Các câu chuyện kể chuyện thai giáo cho bé của Vi ngoài việc giúp các mẹ biết được ngoài hình thức thai giáo bằng nhạc thì cũng có hình thức thai giáo bằng truyện và thuận lợi cho các mẹ bận rộn không có thời gian để trực tiếp đọc truyện thai giáo cho thai nhi nghe.
30 phút nghe truyện thai giáo đặc sắc nhất cho thai nhi nghe
Truyện thai giáo giúp bé phát triển ngôn ngữ
Truyện thai giáo kích thích ngôn ngữ trẻ từ bụng mẹ
20 phút mỗi ngày nghe truyện thai giáo
Truyện thai giáo tháng thứ 5 – truyện số 1
Cây táo thần
Ngày xưa, có một người đàn bà goá, chỉ có đứa con trai duy nhất tên là Flaeslốp. Một hôm, người đàn bà goá đó vào rừng hái được khá nhiều phúc bồn tử. Trên đường về nhà, gặp một bà lão. Bà lão nói:
– Nếu bà cho tôi phúc bồn tử, tôi sẽ cám ơn bà và sẽ chỉ cho con bà con đường đi tới hạnh phúc.
Người đàn bà goá đưa làn phúc bồn tử cho bà lão. Bà lão nói:
– Con trai bà sẽ học một nghề giúp được cho con người; mà anh ta cũng tìm được hạnh phúc trong công việc đó.
Nói xong, bà lão biến mất. Người đàn bà goá về nhà, cứ nghĩ hoài: “Nên cho con học nghề gì?”
Mấy ngày sau, bà gặp một người thợ may, bèn hỏi:
– Làm ơn bảo tôi, nghề gì là nghề hay nhất thế giới?
– Nghề may, đương nhiên là thế! – Người thợ may nói.
Thế là người đàn bà góa cho con đi học nghề thợ may. Song học nghề may được một tháng, thì Flaeslốp về nhà, nó với mẹ:
– Mẹ! Con không thích làm thợ may. Thợ may chỉ may quần áo cho người có tiền, còn người nghèo vẫn phải mặc rách rưới!
Người đàn bà goá đành cho con trở về nhà. Ít ngày sau, bà ta lại gặp một người thợ giày, và hỏi người đó:
– Làm ơn bảo tôi, nghề gì là nghề hay nhất thế giới?
– Đương nhiên là thợ giày! Bác thợ giày trả lời.
Thế là người đàn bà goá đưa Flaeslốp vào học ở cửa hàng giày. Nhưng học được một tháng, Flaeslốp lại trở về nhà ở với mẹ:
– mẹ ơi, con không muốn làm thợ đóng giày. Thợ đóng giày cũng chỉ đóng giày cho người có tiền, còn người nghèo thì làm sao có giày mà đi!
– Thế thì con trở về nhà đi! Người đàn bà goá đồng ý với yêu cầu của con.
Một hôm, người đàn bà goá gặp một kỵ sĩ danh tiếng. Bèn hỏi ông ta:
– Làm ơn bảo giùm tôi, trên thế gian này làm gì là tốt nhất?
– Ồ! Làm binh khí là tốt nhất! Kỵ sĩ trả lời.
Người đàn bà goá lại đưa con đi học nghề chế tạo vũ khí. Một tháng sau, Flaeslốp lại về nhà nói với mẹ:
– Mẹ ơi! Con không muốn làm việc chế tạo vũ khí. Bởi bạn bè sử dụng nó, kẻ thù cũng có thể sử dụng nó.
Lúc này thì người đàn bà goá tức giận, mắng Flaeslốp:
– Đã chẳng chịu học nghề gì thì cho mi đi chăn bò cho ta!
Flaeslốp đi chăn bò mà cảm thấy rất vui. Khi bò gặm cỏ, cậu ta thổi sáo, hát ca, vô lo, vô nghĩ.
Một hôm, đang chăn bò, nhìn thấy khói đang bốc lên một khóm cây xa xa, cậu ta chạy tới xem thì thấy lửa cháy bao quanh một hòn đá, trên hòn đá có con Thạch sùng đang cuống lên tìm đường thoát. Flaeslốp đưa chiếc gậy cho Thạch sùng theo gậy thoát khỏi đám lửa. Đâu ngờ, Thạch sùng biến thành bà lão, nói:
– Cậu bé có tấm lòng thật quý hoá! Ta cần cám ơn cậu. Bây giờ cậu đi với ta, đừng lo lắng gì về đàn bò. Sẽ có người trông thay cậu.
Bà lão dẫn Flaeslốp đến một cái hang vừa tối vừa sâu, trong đó có hai chiếc bàn và một cây táo kết đầy quả chín vàng. Một chiếc bàn chứa đầy hồng ngọc, còn chiếc kia chứa đầy lam ngọc. Bà lão nói:
– Ba thứ này tuỳ cậu chọn. Nếu chọn làn hồng ngọc hay làn lam ngọc thì cậu đều trở thành giàu nhất thế giới. Còn chọn cây táo thì tuy không được giàu có, nhưng lại làm phúc cho nhiều người được Flaeslốp không do dự, chọn ngay cây táo. Bà lão mừng lắm, nói:
– Cậu chọn rất đúng! Đây không phải là cây táo bình
thường mà là cây táo thần. Buổi tối, cậu hái lá táo non thì chúng sẽ biến thành mật ong màu vàng có thể chữa được mọi thứ bệnh.
Flaeslốp mang cây táo về trồng ở trước cửa nhà mình, và theo cách chỉ dẫn của bà lão, cậu đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người. Từ đó, người tới xin chữa bệnh đông vô kể, danh tiếng của Flaeslốp cũng truyền khắp nơi.
Vào lúc đó, Quốc Vương lâm bệnh nặng, chẳng ai chữa khỏi. Ông đã nghe tiếng Flaeslốp bèn cho người tới mời, nhưng Flaeslốp không đi. Thế là Quốc Vương cướp mất cây táo thần.
“Không có cây táo thần thì làm sao chữa bệnh cho mọi người?” Flaeslốp nghĩ tới bà lão bèn đi tới hang xưa tìm. Bà lão đã biết mọi chuyện, nói:
-Ta không còn cây táo nào nữa, nhưng còn một ít lê để cho cậu. Chúng sẽ giúp cậu lấy lại được cây táo thần. Cậu phải nhớ: ăn lê xanh thì mũi sẽ dài ra, ăn lê vàng thì mũi trở lại bình thường, ăn lê màu lam thì làm mọc sừng, còn ăn lê đỏ thì sừng biến mất!
Flaeslốp cám ơn bà già, mang lê tới bán ở ngoài hàng rào của hoàng cung. Người hầu trong hoàng cung tới mua lê cho hoàng đế ăn. (Quốc Vương ăn lê thì đầu mọc sừng, mũi mọc dài ra, sợ hãi chẳng dám để ai nhìn thấy.
Khi đó, Flaeslốp xin gặp Hoàng đế, nói rằng chữa được cho Quốc Vương mất sừng mũi trở lại như cũ, nhưng Quốc Vương phải trả lại cây táo cho cậu. Quốc Vương không còn cách nào khác đành đồng ý.
Thế là cây táo lại trở về trước cổng nhà Flaeslốp. Cậu lại như xưa, chữa bệnh cho mọi người mà không lấy một xu. Cậu sống không sung túc, nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc, do không ngừng đem lại hạnh phúc cho người khác.
Truyện thai giáo tháng thứ 5 – truyện số 2
Người đẹp ngủ trong rừng
Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua và một bà hoàng hậu hằng đêm mong ước sinh hạ được một người con. Rồi một hôm, khi hoàng hậu đang ngồi chải tóc bên cửa sổ thì một chú ếch nhỏ nhảy từ khóm hoa súng dưới ao lên bậu cửa sổ chỗ hoàng hậu và báo một điềm lành: “Hoàng hậu sẽ sớm được làm mẹ!”.
Vài tháng sau một nàng công chúa ra đời ngay trước lúc mặt trời ló sau đỉnh núi. Vua và hoàng hậu hết mực vui sướng. Nhà vua đã reo lên rằng:
“Con gái của chúng ta đẹp như đoá hồng ban mai. Chúng ta hãy đặt tên con là Aurora, có nghĩa là bình minh.”
Hoàng hậu muốn mở một bữa tiệc linh đình và mời tất cả các vị quần thần cùng các tiểu thư trong vương quốc và cả những bà tiên nữa. Ngay sau đó lời mời của nhà vua đã được gửi tới mọi nơi xa gần.
Cuối cùng thì ngày hội đã đến. Ngay trước lúc các hoàng thân và tiểu thư trong kinh thành đến dự thì mười hai bà tiên xinh đẹp cũng từ mọi nơi bay về. Hoàng hậu thấy vậy thốt lên sung sướng: “Ôi, tất cả các bà tiên đến rồi”. Nhưng hoàng hậu không hay biết rằng bà tiên thứ mười ba đã không đến vì không nhận được lời mời.
Tại bữa tiệc, các bàn ăn lấp lánh những chiếc đĩa ăn bằng vàng. Cô bé Aurora nằm trong một chiếc nồi lộng lẫy đặt giữa phòng tiệc. Khi bữa tiệc gần kết thúc, các nàng tiên tốt bụng lần lượt bay tới chiếc nôi và mỗi người tặng công chúa một câu thần chú. Người thì chúc cô thông minh, người lại chúc cô có một tình yêu chân thành…
Khi bà tiên thứ mười một vừa dứt lời chúc thì một cơn gió mạnh bỗng thổi tắt những ngọn nến. Bóng tối bao trùm lên căn phòng, chỉ còn lại một vài tia sáng và những đám khói đen. Một dáng vẻ khủng khiếp xuất hiện trên chiếc cũi. Thì ra bà tiên thứ mười ba xuất hiện.
– “Thì ra tôi tồi tệ đến mức không được mời tới dự buổi lễ đặt tên này!” Bà tiên độc ác rít lên. “ Vậy thì ta cũng có một câu thần chú cho cô bé như những người khác. Vào ngày sinh nhật thứ mười sáu, công chúa sẽ bị mũi kim xe chỉ châm phải ngón tay và chết!”. Và bà ta biến mất sau lời nguyền độc ác.
Nhà vua và hoàng hậu đau khổ quỳ xuống cạnh chiếc nôi. Hoàng hậu nức nở “Tại sao chúng ta lại không biết rằng có bà tiên thứ mười ba cơ chứ?”.
Đúng lúc đó, bà tiên thứ mười hai bay tới và niệm chú chúc tụng cho công chúa. Nhưng lời nguyền của bà tiên thứ mười ba quá cay độc nên bà không thể giải được mà chỉ làm nhẹ đi được thôi. Bà vẫy cây đũa thần và nói cho mọi người cùng hay rằng “Khi công chúa bị kim châm vào tay, nàng sẽ không chết nhưng sẽ phải ngủ một giấc dài trăm năm và chỉ thức dậy khi có một nụ hôn thật chân thành.”
Nhà vua được an ủi phần nào và ngài cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Ngài liền ra lệnh cho đốt cháy tất cả các guồng xe chỉ . Càng lớn công chúa càng trở nên xinh đẹp và đáng yêu. Và rồi ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của cô cũng đã đến, mọi người tíu tít chuẩn bị cho lễ kỷ niệm. Hoàng hậu nói với cô: “Hãy chạy đi chơi đi con yêu, khi nào đến giờ ta sẽ cho gọi con.”
Nghe vậy công chúa quyết định sẽ đi khám phá một trong những toà tháp của lâu đài. Công chúa cứ leo mãi leo mãi, cuối cùng cô cũng tới một chiếc cửa lớn. Công chúa xoay chìa khoá và đẩy cửa bước vào. Một cảnh tượng lạ xuất hiện trước mắt nàng. Có một đống len ở góc phòng, cạnh đó là một bà già đang ngồi trên chiếc giường cũ nát cạnh một đồ vật lạ lùng.
“Xin chào bà, bà đang làm gì vậy?” Công chúa cất giọng rụt rè. “Ta đang xe sợi. Đây là guồng xe, còn đây là mũi kim xe sợi.” Vừa trả lời những ngón tay bà cụ vừa vuốt nhẹ lên sợi và cuốn nó vào suốt.
“Công chúa có muốn làm thử không?” bà lão hói.
“Ồ, có chứ!” Công chúa tỏ ra thích thú.
Bà lão mỉm cười đưa cho cô cái suốt, hướng mũi kim về phía cô. Và rồi một tia sáng loé lên cùng với một tiếng cười ranh mãnh cùng lúc mũi kim châm vào ngón tay công chúa làm nàng ngất đi và ngã xuống giường. Bà tiên thứ mười hai là người giữ đồng hồ nên bà biết rằng bà tiên độc ác đã thực hiện lời nguyền và công chúa đã chìm vào một giấc ngủ sâu. Ngay lúc đó bà nhanh chóng bay đến lâu đài, vẫy chiếc đũa thần làm mê tất cả mọi người và mọi vật nơi đây. Mọi người và vật nơi đây bỗng chốc trở nên bất động. Đồng hồ ngừng đập, thời gian như ngừng lại trong lâu đài này.
Bên ngoài, một bụi tầm gai mọc lên. Tuần qua tuần, bụi tầm gai cứ lớn lên mãi cho tới tận khi không một ai nhìn thấy lâu đài phía sau nó nữa. Tòa lâu đài dần bị lãng quên theo thời gian.
Thỉnh thoảng có một cụ ông thường kể câu chuyện về một người đẹp ngủ trong trong toà lâu đài bị bao phủ bởi tầm gai nhiều năm để chờ đợi một nụ hôn chân thành đánh thức. Nhiều năm trôi qua, đã có những chàng trai ưa mạo hiểm nhiều lần muốn đánh thức nàng công chúa bí ẩn khỏi giấc ngủ dài nhưng dù họ có cố gắng đến đâu thì những hàng rào tầm gai cao chót vót cũng không cho họ vượt qua. Những bụi gai quấn chặt lấy chân ngựa, nhiều nhánh vươn ra cản bước chân của chúng.
Vào những ngày cuối của năm thứ một trăm, khi hàng rào tầm gai cao chót vót kia đã trở thành một rừng tầm gai và hầu như không còn ai nhớ tới câu chuyện về nàng công chúa ngủ trăm năm nữa thì một hôm có một chàng hoàng tử ở nước láng giềng tên là Mikail xuất hiện. Chàng nói chuyện với những người nơi đây và có một cụ già hỏi chàng:
“Đã bao giờ con trai của ta biết đến một tình yêu đích thực chưa?”
“Chưa, nhưng ta ao ước có một tình yêu như vậy.” Hoàng tử trả lời. “Vậy chính con là người sẽ đánh thức được nàng công chúa của chúng tôi.” Ông lão thốt lên và kể cho chàng nghe câu chuyện về nàng công chúa ngủ trong rừng.
Hoàng tử phi ngựa vào khu rừng và cảm thấy một cuộc phiêu lưu thú vị đang chờ đón chàng. Giờ này một trăm năm trước cũng chính là sinh nhật thứ mười sáu của công chúa. Một điều kỳ lạ đã xảy ra, khi hoàng tử bước vào khu rừng, những nhánh tầm gai bông rủ xuống như những nhành rong biển và chú ngựa của chàng dễ dàng vượt qua chúng một cách an toàn. Khi hoàng tử Mikail bước vào toà lâu đài, chàng nhìn thấy hàng chục chú chó và ngựa đang chìm vào giấc ngủ . “Thật kỳ lạ!” Chàng tự nhủ: “Đây quả là một nơi thú vị!”
Vào trong đại sảnh, chàng thấy tất cả nhà vua, hoàng hậu, các quần thần và người hầu trong cung điện đều đang chìm vào một giấc ngủ dài.
Chàng đi tiếp và cuối cùng chàng mở được chiếc cửa trên đỉnh tháp. Trước mắt chàng, công chúa nằm trên một chiếc giường cũ nát. Chàng quỳ xuống cạnh công chúa và nhìn nàng đắm đuối. Một cảm giác nhói lên trong tim chàng và chàng nghĩ đây quả là một tình yêu thật sự. Chàng nhẹ nhàng nâng bàn tay nàng lên và đặt vào đó một nụ hôn.
Trong chớp mắt , công chúa bừng tỉnh và mỉm cười với hoàng tử Mikail, ở những tầng dưới, cả toà lâu đài đang bừng tỉnh. Chú mèo tiếp tục nhảy lên và đuổi bắt chuột. Ngoài cửa những người lính gác dụi mắt. Những chú chó đứng lên và bắt đầu sủa ầm ĩ. Những người phục vụ bắt đầu chạy đi chạy lại chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của công chúa như thể một trăm năm trước.
“Ôi hãy nhìn này, mọi thứ mới bụi bặm làm sao!” Hoàng hậu cằn nhằn. Nhà vua vừa ngáp vừa vươn mình đáp “Đừng lo, khi những người khách của chúng ta ra về, mọi thứ sẽ còn bụi bặm hơn.”
Hoàng hậu chợt nhớ ra là phải gọi công chúa xuống nhanh. Nhưng khi hoàng hậu vừa nói đến thì công chúa xuất hiện trước mắt mọi người trong vòng tay của một chàng trai tuấn tú. Hoàng hậu nắm lấy bàn tay công chúa thốt lên “Ôi, con yêu” và bà nhìn thấy một vết kim châm vào ngón tay nàng.
Vừa lúc đó bà tiên tốt bụng bay đến và kể cho nhà vua và hoàng hậu biết điều gì đã xảy ra. Nhà vua mỉm cười sung sướng và nói với hoàng tử “Con đã giải được lời nguyền của bà tiên độc ác!”
Kể từ đó trở đi công chúa và hoàng tử yêu nhau và sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.
Truyện thai giáo tháng thứ 5 – truyện số 3
Chú mèo đi hia
Ngày xửa ngày xưa, có một người thợ xay có ba người con trai. Khi ông qua đời, ông để lại mọi thứ cho các con. Simon, người con cả được thừa hưởng chiếc cối xay, Bert được con lừa còn Ned người con út, được một con mèo.
Simon kiếm sống bằng chiếc cối xay còn Bert đi chở hàng thuê bằng con lừa. Trong khi đó Ned nghĩ mãi mà vẫn chưa biết mình sẽ kiếm sống bằng cách nào. Cậu ta rên rỉ “Trời ơi, cái con mèo ngu ngốc này thì có ích gì, ta lại còn phải cho nó ăn nữa chứ, trong khi ta còn chưa biết sẽ sống như thế nào.”
“Đừng càu nhàu nữa ông chủ, tôi đã có kế hoạch để làm cả hai ta giàu có rồi.” Chú mèo cất tiếng.
“Ngươi nói gì cơ chứ? Ngươi chỉ là một con mèo mà thôi!”
“Hãy cho tôi một cái mũ thật đẹp, một đôi ủng tốt và một chiếc bao tải to, tôi sẽ mang lại nhiều vận may.”
“Sao lại không nhỉ?”
Dù sao thì cũng chẳng còn gì có thể tồi tệ hơn được nữa. Người con thứ ba khổ sở nghĩ vậy. Khi đã được đáp ứng mọi yêu cầu, chú mèo đóng bộ vào và để Ned ngồi lại trên cánh đồng, chú ta đi đến một con suối gần đó. Tại đó chú nép mình bên bờ suối và dùng bộ móng sắc nhọn của mình vợt được cả tá cá đang bơi lội dưới suối. Cả bao tải của chú mèo đầy cá. Chú ta liền khệnh khạng tiến đến lâu đài của nhà vua và yêu cầu được gặp ngài.
Người gác cổng ngạc nhiên hỏi:
“Có việc gì giữa nhà vua và một chú mèo như người cơ chứ?”
“Ta mang đến cho nhà vua một món quà của ngài hầu tước vùng Carabas”, chú mèo trả lời.
Ngay lập tức chú được vào yết kiến nhà vua, hoàng hậu và con gái của họ, công chúa Cecile
“Kính thưa đức vua, hầu tước vùng Carabas xin gửi tới ngài lời chào trân trọng nhất và gửi biếu ngài những con cá trên chính lãnh thổ của hầu tước.”
“Hãy nói với hầu tước rằng ta đánh giá rất cao lòng tốt của ông ta”, nhà vua đáp lại.
Nhưng khi chú mèo vừa đi khỏi, nhà vua liên thắc mắc không hiểu vì hầu tước này là ai và hoàng hậu cũng chưa bao giờ nghe nói đến.
Những ngày tiếp theo, chú mèo quay trở lại hoàng cung dăm lần và lần nào cũng mang tặng hoàng gia một món quà gì đó. Mỗi lần chú mèo đến, mọi quần thần trong cung điện đều thì thầm hỏi nhau “Không hiểu ai là hầu tước vùng Carabas nhỉ?” Nhưng không một ai biết câu trả lời và rồi họ hư cấu lên rằng đó là một người đàn ông giàu có và đẹp trai nhất kinh thành.
Một hôm, khi chú mèo mang đến tặng hoàng hậu một con gà lôi, hoàng hậu liền hỏi: “Chắc hẳn ông chủ của ngươi phải là một tay săn bắn cừ khôi!” “Thưa vâng, ông chủ tôi có rất nhiều tài đấy ạ.”
“Nhưng vì sao chúng ta chưa bao giờ gặp ông ấy nhỉ? Ngươi hãy sắp xếp một cuộc gặp mặt nhé!”
Tối hôm đó chú mèo nói với Ned rằng anh ta phải gặp hoàng hậu. Ned thốt lên
“Thật là nực cười! Hãy nhìn xem, ta thậm chí không có nổi một chiếc áo tử tế!”
“Không sao, ông chủ hãy để tôi lo mọi chuyện.”
Ngày hôm sau, chú mèo đưa Ned đến bên một dòng sông và yêu cầu “Ông chủ, hãy cởi áo ra và nhảy xuống nước đi.”
“Nhưng ta không biết bơi.”
“Đừng lo” nói rồi mèo ta liền đẩy Ned xuống chỗ nước sau khi chàng đang bước đến bờ sông. Dòng nước liền cuốn chàng ra tới chỗ cây cầu. Đúng lúc đó xe ngựa chở nhà vua đi ngang qua, quả đúng như chú mèo dự tính!
Và khi Ned đang kêu cứu thì chú mèo cũng hét lên “Cứu với, cứu với, hầu tước đang chìm!”
Nhà vua bèn yêu cầu hai người đàn ông kéo Ned lên khỏi mặt nước và sai người quay về cung điện lấy một bộ quần áo khô. Và thế là chàng Ned được khoác lên người bộ quần áo của một vị hầu tước.
Hoàng hậu liếc nhìn và thâm thì với công chúa “con có nghĩ rằng anh ta có thể trở thành người chồng đẹp trai của con không?”
Còn nhà vua thì tỏ ra quan tâm “Chắc sau chuyện vừa rồi nhà người đã kiệt sức, vậy chúng ta sẽ đưa người về.”
Một tên cận thần của nhà vua, kẻ luôn nghi ngờ chú mèo và chàng Ned liền hỏi:
“Thế lâu đài của ngài nằm ở đâu?”
“À, ta không có lâu đài” Ned bèn phải trả lời như vậy. Nhưng chú mèo chỉ tới một lâu đài trên đỉnh đồi và đáp lại ngay:
“Hầu tước là người rất khiêm tốn. Lâu đài của ngài kia kìa. Bây giờ nếu mọi người cho phép ta sẽ chạy trước dẫn đường”.
Nói rồi chú nhảy ngay ra khỏi thùng xe. Chú mèo chạy thật nhanh dọc con đường trước mắt và bỏ xa xe của nhà vua. Vừa chạy chú vừa bảo mấy người nông dân đang làm việc trên những cánh đồng ven đường rằng nếu ai hỏi thì hãy trả lời đây là đất của hầu tước vùng Carabas và cả toà lâu đài nữa. Những người nông dân đồng ý ngay.
Chú mèo tiếp tục lao đến toà lâu đài trên đồi và chú gõ cửa. Cánh cửa khẽ khàng hé mở. Mèo ta nhón chân bước qua những căn phòng tối om. Bỗng nhiên một con quỷ khủng khiếp xuất hiện. Nó gầm lên:
“Ngươi làm gì trong lâu đài của ta đấy hả?”
Rất nhã nhặn, chú mèo tự giới thiệu
“Tôi nghe nói ngài có những sức mạnh siêu phàm, ngài có thể tự biến mình thành một con sư tử hoặc con voi, có đúng không?”
Ngay lập tức, con quỷ biến thành một con sư tử và đuổi bắt chú mèo khắp phòng.
“Tôi tin rồi, tin rồi. Nhưng liệu ngài có thể biến mình thành nhỏ xíu như một con chuột được không?”
“Ta có thể làm được tất cả”, con quỷ gầm lên đầy vẻ tự hào và ngay lập tức nó biến mình thành một con chuột. Nhanh như chớp, mèo ta tóm lấy con chuột và nuốt ngay vào bụng.
Đúng lúc đó xe ngựa của nhà vua tới nơi. Ngài hỏi những người nông dân xem đất đai màu mỡ này là của ai và được họ trả lời ngay là của hầu tước vùng Carabas. Đến khi ngài hỏi về toà lâu đài thì họ cũng trả lời như vậy. Chú mèo sung sướng chạy quanh toà lâu đài, kéo tất cả các rèm cửa ra để đón ánh nắng mặt trời và chú ra tới cửa chính đúng lúc nhà vua tới. Mèo ta cúi mình đón chào mọi người tới lâu đài của hầu tước! Hoàng hậu bước vào và không giấu nổi sự thán phục. Nhà vua cũng vậy, ngài cho rằng chàng Ned đã phải làm việc rất tốt để có được cơ ngơi như thế. Chàng trai thừa nhận nhưng mắt chàng không nhìn vào toà lâu đài mà lại đắm đuối nhìn công chúa Cecile. Vài tháng sau họ cưới nhau và sống hạnh phúc đến trọn đờ . Và tất nhiên chú mèo cũng sống hạnh phúc bên cạnh họ.
Truyện thai giáo tháng thứ 5 – truyện số 4
Chuột thành phố, chuột nông thôn
Ngày xửa ngày xưa, có một con chuột sống ở nông thôn chơi rất thân với một con Chuột sống ở thành phố. Đã lâu lắm rồi hai chú Chuột chưa gặp lại nhau, chúng luôn nghĩ tới nhau.
Mùa hè đã về, Chuột nông thôn nghĩ rằng lúc này phong cảnh ở nông thôn đang là lúc đẹp nhất, thức ăn cũng rất dồi dào, nhất định Chuột thành phố sẽ vui thích lám! Thế là Chuột nông thôn liên viết một phong thư mời Chuột thành phố về quê chơi ít ngày! Chuột thành phố ăn mặc rất bảnh bao, lịch sự, chui vào chiếc tắc-xi chạy xuống miền quê.
Xuống xe, Chuột thành phố căn cứ vào bản đồ chỉ đường mà Chuột nông thôn gửi cho để tìm đến nhà của bạn. Vừa đi nó vừa ngắm nhìn phong cảnh, nó hết sức ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm: Thật là một chốn đáng sợ, không có xe hơi, chẳng có cửa hàng cửa hiệu. Ngoài những căn nhà lụp xụp bản thỉu với những cánh đồng trống trải, tuyệt nhiên chẳng có thứ gì khác cả!
Cuối cùng thì Chuột thành phố cũng tìm đến được căn phòng cũ nát của Chuột nông thôn . Đứng trước cửa , Chuột thành phố kêu vang lên : – Này , ông bạn Chuột nông thôn , có nhà không đấy . tôi đã đến rồi đây này ! Chuột nông thôn chạy vội ra đón : . Ôi ! Chào bạn thân mến của tôi , thế là bạn đã đến rồi , tôi nhắc đến bạn luôn ! Cầm tay bạn đưa vào nhà , Chuột nông thôn bày lên bàn nhiều thứ thật ngon miệng , nhiệt tình thân khoản mời bạn ăn . Chuột thành phố nhìn xung quanh và nhận xét: “Phòng của bạn bẩn quá!” Các món ăn được bày lên bàn, nào ngô ngọt, nào đậu hầm, đại mạch… đều không làm cho Chuột thành phố thấy hứng thú. Nó nói:
– Bữa ăn của bạn sao đơn điệu quá! Tại sao bạn cứ bám lấy cái căn phòng cũ rách, ăn uống kham khổ thế này. Bạn nên theo tôi lên thành phố mà hưởng lạc cuộc đời!
Chuột thành phố thấy không thể ở lại dẫu là một phút trong căn phòng bẩn thỉu và rách nát này, liền xách va ly bước đi không mảy may ngoái đầu lại.
Chuột nông thôn chạy theo hỏi:
– Này người bạn của tôi, bạn định đi đâu?
Chuột thành phố đáp:
– Tôi không thể ở lại cái nơi rách rưới này được. Bạn nên cùng tôi lên thành phố đi!
Chuột nông thôn rất phiền lòng, nó nghĩ: Mình lại thấy ở nông thôn này rất dễ chịu. Mình không hiểu nổi ở thành phố có cái gì hấp dẫn kia chứ!
Tuy vậy, ít hôm sau, Chuột nông thôn quyết định lên thăm Chuột thành phố. Đây là lần đầu tiên Chuột nông thôn lên thành phố. Nó thấy khắp nơi đây những người và xe cộ. Nó thật sự hoảng hồn vì sợ người và xe cộ cán phải. Khi đang đứng nấp bên cạnh một cái bàn chân người thì bỗng một chiếc ôtô chạy xô tới. Chuột nông thôn kêu thét lên: “Cứu với, cứu tôi với!”, và nó bị rơi tùm xuống một cái cống.
Sau đó Chuột nông thôn còn liên tục gặp hết tai nạn này đến hiểm nguy khác. Cuối cùng, mãi tới khi trời nhá nhem tối nó mới tìm đến được khu nhà ở của Chuột thành phố. Chuột thành phố vui vẻ chào đón:
– Hoan nghênh bạn, mau vào nhà đi, đúng vào lúc đang bữa ăn tối, chúng ta cùng ăn nhé! Chuột nông thôn bụng đói cồn cào, nó đi theo Chuột thành phố, bước vào một phòng ăn hoa lệ thắp nến sáng
trưng. Trên bàn ăn chất đầy những món ăn hấp dẫn mà cả đời Chuột nông thôn chưa được nhìn thấy bao giờ. Chuột thành phố ân cần nhắc bạn đừng khách khí, ăn uống tự nhiên cho thật no say!
Chuột nông thôn cảm động thực sự, hoa mắt không biết nên ăn món nào trước. Cậu ăn uống thỏa thích, do chân tay vụng về nên đánh rơi chiếc đĩa xuống sàn, chiếc đĩa rơi đánh “xoảng” và vỡ tan tành!
Ngay lập tức, cửa bật mở, một đám người xông vào, phía sau là một con chó hung dữ như một con sói. Chó đánh hơi khắp nơi, chủ nhà thì lớn tiếng quát:
– Có lũ ăn vụng, phải tóm bằng được chúng! Hai con Chuột hết hồn chạy kịp về hang. Chuột nông thôn khiếp vía, sợ hãi tưởng như có thể ngất đi!
Sang ngày hôm sau, đúng lúc hai con Chuột đang ngồi ăn thì thấy có một cái bóng đang lướt tới, đến lúc nhận ra thì thật sự hoảng hồn , một lão mèo to tướng chồm tới. Hú hồn, cả hai con Chuột chạy kịp vào cái hang góc tường, con mèo rượt theo và chửi rủa luôn mồm.
– Đồ súc sinh, hai con Chuột bẩn thỉu lại chạy thoát. Thế nào tao cũng tóm được chúng mày!
Chuột nông thôn hồn lạc phách xiêu, nó hỏi bạn: Ngày nào cũng gặp chuyện kinh khủng này sao? Cuộc sống quá khiếp hãi!
Chuột thành phố đáp:
– Đúng thế thật! Có điều là tôi quen rồi, cũng chẳng thấy có gì đáng sợ hãi lắm. Mèo có rình cũng một lúc là đi thôi!
Mèo hoa ngồi rình trước miệng cửa hang nơi góc tường, thấy chẳng có gì nên nhẹ nhàng bước đi. Lúc này Chuột thành phố lại vui vẻ nói:
– Anh bạn nông thôn của tôi, bây giờ ta sang nhà khác vậy, bên đó thức ăn còn tuyệt vời hơn nhiều!
Chuột nông thôn khiếp hãi đáp lại:
– Không! Cám ơn bạn, dẫu có ngon đến đâu đi nữa, tôi cũng không còn muốn ăn những thứ của người ta. Sống quê, cái ăn tuy có đạm bạc nhưng cảm thấy hạnh phúc hơn ở đây rất nhiều, chí ít cũng không phải suốt ngày nơm nớp sợ hãi thế này. Chuột nông thôn vai vác túi đồ, từ biệt Chuột thành phố, lên đường về quê.
Truyện thai giáo tháng thứ 5 – truyện số 5
Thân cây đậu
Một hôm, có người nông dân nghèo khổ than phiền về những nỗi bất hạnh của mình. Một lão ăn mày đi qua thấy thế liền bảo:
– Này, bác ơi! Bác có chuyện gì mà than vãn thế?
– Tôi chẳng đủ tiền để mua cái ăn cho vợ tôi và cho tôi. Tôi cầu Trời khấn Chúa mãi mà tài sản của tôi cũng chẳng nhờ thế mà tăng lên được xu nào. Chắc là Trời ở cao xa quá nên chẳng nghe thấu những lời cầu khấn của tôi.
– Thôi đừng buồn nữa, đây là một hạt đậu bác hãy đem trồng bên bếp lửa. Nó sẽ mọc lên rất cao, đến nỗi bác leo lên có thể tới được tận trời. Thôi chào bác. Lão ăn mày lập tức biến đi ngay.
Tuy chẳng tin tưởng gì mấy vào hạt đậu kỳ diệu, nhưng bác nông dân vẫn đem trồng. Hai ngày sau, hạt đậu nảy mầm thành cây chui lên mặt đất, leo cao đến tận phía trên lò sưởi, rồi cao mãi, cao mãi, cuối cùng mất hút trên trời xanh. Bác nông dân trèo lên thân cây đậu, mà mỗi lá đậu dùng làm một nấc thang. Trèo như thế rất lâu, rất lâu, cuối cùng bác tới một cánh đồng tuyệt vời, trăm hoa đua sắc, ngào ngạt hương thơm. Bác đi theo một con đường nhỏ dẫn tới một tòa nhà sang trọng. Đó là nơi ở của thánh Pi-e.
– Cộc! Cộc!
– Ai đấy?
– Cứ mở cửa ra đã. Thánh Pi-e xuất hiện và hỏi bác nông dân đến đây có việc gì.
– Con đến tìm ngài để được đức Chúa nhân từ rủ lòng thương ban cho một ngôi nhà nhỏ trên sườn đồi và một món tiền nhỏ để phòng khi đau yếu.
– Chỉ có thế thôi ư? Ngươi có thể trở về nhà, điều cầu mong của người được chấp thuận.
Sau khi đã đa tạ vị gác cổng của thiên đường, bác nông dân tụt xuống. Bác thấy vợ đang ngây ngất trước một ngôi nhà đẹp, trong sân rất nhiều gà vịt nhặt thóc.
Khốn nỗi, máu tham của mụ nông dân nổi lên. Được như thế mụ chưa hài lòng. Mụ bắt chồng phải trèo lên trời lần nữa. Bác nông dân nghe theo và đến trước mặt thánh Pi-e.
– Lại nhà ngươi đấy à. Nhà ngươi còn thiếu cái gì mà đến tìm ta? Nhà người chẳng đã thấy ngôi nhà và chút tài sản nho nhỏ rồi đấy ư?
– Con đã nhận đủ những thứ đó và, ơn trời, chắc con sẽ sung sướng nếu như vợ con không bắt con trở lên đây để xin đức Chúa nhân từ ban cho một tòa lâu đài nguy nga với vàng bạc châu báu và kẻ hầu người hạ.
– Nhà ngươi đã muốn thế thì rồi sẽ được thế. Nhưng ta e rằng những thứ đó sẽ có hại cho nhà ngươi đấy. Khi về đến nhà, bác nông dân vất vả lắm mới dẹp lấy được một lối đi giữa đám đông gia nhân đầy tớ tíu tít trong phòng khách lộng lẫy cực kỳ. Bác hầu như không dám ngước mắt nhìn lên bà vợ xinh đẹp của bác ăn mặc sang trọng, kim cương vàng ngọc đây người ngồi chễm chệ giữa đám thị nữ và nô tỳ luôn luôn chăm chú đón trước bất cứ một ý muốn nhỏ nhặt nào của mų để chiều chuộng. Vị phu nhân đầy tham vọng ấy vẫn chưa hài lòng với địa vị của mình.
– Ông hãy trở lên đấy gặp đức Chúa nhân từ để xin cho tôi được trở thành hoàng hậu đi.
– Tôi không thể hành động như vậy được. Tôi đã lên trên ấy hai lần, như thế là đủ lắm rồi. Không khéo thánh Pi-e đẩy tôi lộn cổ từ trên trời xuống cũng nên.
– Ông đi đi, tôi muốn ông đi đi, nếu không, tôi lìa bỏ ông đấy. Chưa bao giờ thấy có người đàn ông nào lại ít chiều chuộng, làm vui lòng vợ đến thế. Ông ấy thà bỏ mặc cho tôi chết chứ không chịu làm đẹp lòng tôi. Trời ơi! sao mà tôi khốn khổ thế này!
Bác nông dân buồn bực vô cùng đành trèo lên thân cây đậu một lần thứ ba. Bác thấy thánh Pi-e nghiêm mặt lại một cách ghê gớm. Nhưng dẫu sao bác cũng phải nói thẳng ra điều cầu xin của mình.
Thế là bây giờ có quan quân, lính tráng túc trực bầu hạ, bảo vệ ngày đêm. Hôm nào cũng có sứ thần các nước đến dâng các tặng phẩm và xin được giao hảo. Còn hoàng hậu, lẽ ra đã có thể hưởng hạnh phúc trọn vẹn, nào còn có thiếu gì cho hạnh phúc của mụ nữa đâu, nhưng mụ đầu có chịu yên phận. Một lần nữa, mụ lại bắt chồng phải đi xin cho mụ tước hiệu giáo hoàng. Bác phải nghe lời.
Lần này, nhà vua suýt nữa thì ngất đi khi nhìn thấy thánh Pi-e. Song nhà vua cũng đành phải trình bày nguyện vọng.
– Quân khốn kiếp, thánh Pi-e thét lên: Nhà ngươi lại dám liều lĩnh xin ta một điều như thế hay sao? Ta báo cho mà biết, là ta sẽ nhượng bộ những ước muốn của nhà người một lần nữa thôi, vợ nhà người muốn làm giáo hoàng thì mụ ấy được làm giáo hoàng!
Danh hiệu mới cũng chẳng làm mụ đàn bà thỏa mãn gì hơn các danh vị trước kia, mụ muốn trở thành Thượng đế. Chồng mụ một lần cuối cùng lại phải leo trên thân cây đậu. Bác vừa đề đạt dứt yêu cầu của mình thì bị đẩy ngã lộn cổ từ trên trời xuống đất. Bác rơi xuống, người tím bầm, trước căn lều nát của bác ngày xưa và nhìn thấy vợ bác trong bộ quần áo rách nát thuở nào. Còn cây đậu thì bị sét đánh, và suýt nữa thì sét cũng làm đổ sụp cả túp lều tranh.
Trên đây là tổng hợp những truyện thai giáo tháng thứ 5 giúp mẹ bắt đầu áp dụng phương pháp giáo dục mới này cho thai nhi. Cùng đón xem các video câu chuyện thai giáo cho bé phát triển ngôn ngữ và trí tuệ ngay từ bây giờ mẹ nhé. Đăng ký kênh Trần Thảo Vi để nhận thông báo các clip mới ngay nào.